Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Quảng Châu”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n 18 phiên bản: Importing from Incubator
Cheers!-bot (thảo luận | đóng góp)
sửa liên kết trong sau khi import, using AWB
Dòng 1:
[[File:Zhujiang New Town.jpg|300px|right|thumb|Phố mới Châu Giang Quảng Châu]]
 
'''Quảng Châu''' là thành phố thủ phủ tỉnh Quảng Đông, [[Trung Quốc|Trung Quốc]].
Dân số năm 2010 là 12,7 triệu người, là thành phố lớn thứ 3 [[Trung Quốc|Trung Quốc]] sau Bắc Kinh và Thượng Hải.
==Giới thiệu==
 
===Lịch sử===
Một số ý kiến cho rằng thành phố đầu tiên được xây dựng trên địa điểm nơi Quảng Châu hiện diện ngày nay là Phiên Ngung (繙禺). Năm 206 trước Công nguyên, Phiên Ngung trở thành kinh đô của nước Nam Việt (南越). Khi nhà Hán thôn tính Nam Việt vào năm 111 trước Công nguyên, Phiên Ngung trở thành tỉnh lỵ và giữ vai trò này cho đến tận ngày nay. Cái tên Quảng Châu vốn là tên tỉnh, người dân quen với việc gọi tên thành phố theo tên tỉnh trong một khoảng thời gian dài khiến cho cái tên Phiên Ngung dần bị lãng quên. Năm 1711, Công ty Đông Ấn của Đế quốc Anh thiết lập trạm giao dịch ở thành phố khởi đầu cho sự có mặt của những người [[Châu Âu|Châu Âu]]. Triều đình vua Càn Long buộc những thương nhân nước ngoài phải dồn vào một quận riêng, việc này dẫn đến nhiều biến động cho số phận thành phố về sau. Năm 1842, kết thúc Chiến tranh Nha phiến lần thứ nhất, theo Hiệp ước Nam Kinh, Quảng Châu trở thành "nhượng cảng", cùng với Ninh Ba, Hạ Môn, Phúc Châu và Thượng Hải phải mở cửa cho thương nhân phương Tây tự do giao dịch. Đến năm 1918, thành phố được mang tên chính thức là Quảng Châu. Vào những năm 1930 và 1953, người ta đề xuất trao cho Quảng Châu quy chế thành phố tự trị nhưng những đề xuất trên đều bị huỷ bỏ ngay trong năm. Quân đội [[Nhật Bản|Nhật Bản]] chiếm đóng thành phố này từ năm 1938 đến 1945.
 
Là một điểm khởi đầu quan trọng du nhập nền văn hóa nước ngoài trong nhiều thế kỷ, người nước ngoài không phải là bất thường ở đây như ở các thành phố khác của Trung Quốc. Do đó, du khách có nhiều không gian cá nhân và tự do. Ngoài ra, nằm khuất phía sau mặt tiền các đường phố, Quảng Châu cũ với các khu phố truyền thống vẫn lưu giữ lối sống cũ, với gia đình và bạn bè thường ngồi ngoài trời thưởng thức trà và trò chuyện.
 
Quảng Châu cũng có những công viên đô thị lớn nhất ở Trung Quốc, một hòn đảo của tòa nhà thuộc địa và tân trang lại một số phòng trưng bày đẳng cấp thế giới và không gian trưng bày. Ngoài ra, có thể do khoảng cách từ trung tâm chính trị của đất nước, các công dân của Quảng Châu đã phát triển một phương [[Pháp|Pháp]] tiếp cận thoải mái và chơi cứng vào cuộc sống.
Ngày nay, Quảng Châu được công nhận là một trong những thành phố thịnh vượng, tự do, và tính quốc tế nhất của Trung Quốc. Tuy nhiên, mặc dù là một trung tâm thương mại quốc tế, vẫn còn là một thiếu dấu hiệu tiếng Anh. Bên ngoài của khu thương mại và các khu du lịch, rất ít người dân địa phương trò chuyện tốt bằng tiếng Anh. Bạn rất cần phải mang theo một cẩm nag tiếng Quảng Châu.
 
Dòng 40:
 
===Bằng đường hàng không===
Sân bay quốc tế Bạch Vân Quảng Châu. Hiện có các tuyến bay thẳng nối sân bay này với Hà Nội và [[Thành phố Hồ Chí Minh|Thành phố Hồ Chí Minh]].
===Bằng tàu điện/hỏa===
 
Dòng 92:
 
{{Outline}}
 
 
{{Wikipedia|{{SUBPAGENAME}}}}
 
[[CategoryThể loại:!Main category]]
 
[[en:Guangzhou]]